Huế đêm lặng lẽ nép mình bên những hàng cây, những cột đèn đường mờ mờ chỉ đủ để cảm thấy ấm cúng khi cơn gió nhỏ thì thầm vội lướt qua. Người ta chở nhau đi trên những chiếc xe quay vòng bánh lăn chầm chậm. Góc ấy thân quen. Góc ấy tràn thêm từng nỗi nhớ. Nghe hương vị nồng nàn như là hoa sữa đã vào mùa, chỉ đợi đôi lứa dừng chân ghé lại, hít hà thật sâu vào trong tim, trong từng hơi thở quyện chặt nhau.
Huế đêm, thương thương câu hát mỗi lần phóng qua sáu vài mười hai nhịp cầu Trường Tiền, đổi sắc thay màu. Có cô bạn ngày xưa yêu tha thiết Huế mộng mơ, rời chân nhấc gót bỗng ngẩn ngơ gạt ngang giọt nước mắt nhớ. Huế tím thẫm một màu, đất ngủ sâu trong từng mái nhà yên ắng thắp ngọn đèn vừa mờ vừa tỏ.
Đi qua bao nhiêu lần những con đường đó, vậy mà bây giờ tôi mới nhận ra: Huế đêm đẹp quá, đáng yêu quá. Mai mốt liệu có xa nổi hay chưa đi đã thấy nhớ thật nhiều rồi. Và, giờ mới hiểu, vì lẽ gì cô bạn tôi lại cứ đăm đắm ngóng chờ khoảnh khắc được ùa về với Huế, để tha thẩn lượn quanh mấy ngõ đường vắng xe, thưa người, để được ngồi một bên vỉa hè của quán cà phê nào đó quen thuộc, cũ kĩ, ngắm đất trời, thành quách rêu phong đang ngủ yên trong kí ức xa xôi của từng người.
Dẫu đi đến nơi nào, dẫu có lúc đã thét gào: “Tôi sợ những cơn mưa không dứt, dai dẳng dầm dề. Tôi sợ mùa hè nắng gắt, như muốn đốt cháy thịt da…”. Vậy mà, lúc này đây, lại yêu và thương Huế biết bao nhiêu. Người đàn bà chịu thương chịu khó lam lũ ngày gánh gồng từng mớ rau, con cá, chút xíu mấy lon ớt bột, dăm chiếc bánh gói đã đi qua bao mùa nắng mưa như thế, đêm vẫn còn ráng thắp cơn đèn nhỏ ngồi bên vệ đường bán dăm quả trứng vịt lộn. Người đàn ông đạp xích lô, tranh thủ làm vài cuốc xe cuối cùng của ngày tàn, đêm đến.
Huế đã vào thu. Trời thanh lắm. Huế mơ hương cốm đất Hà Thành. Huế mộng thấy người thương đã xa khuất tận chân trời nào đó. Huế lặng im soi ánh sáng mờ tỏ xuống dòng sông đưa đẩy gió và cả những con thuyền khua chèo thả từng mắt lưới nhỏ. Huế thương yêu, ôm ấp thật nhiều nỗi nhớ trong đêm…
Tôi nghe câu hát ở lại bên khung trời thơ đó, dịu dàng lắng sâu như màu mắt người con gái tóc dài đang gõ nhịp da diết: “Trở lại Huế thương bài thơ khắc trong chiếc nón,… tôi thả xuống dòng sông Hương…tìm em… giữa Huế mộng Huế mơ,…”
[Tạp bút] <Vân Giang>


0 Nhận xét